Tớ đã quyết định từ bỏ bóng lưng của cậu!

Rate this post

Có những điều không cần phải nói ra, nhưng chúng vẫn tồn tại trong lòng chúng ta. Cậu có biết rằng tớ đã thích cậu từ lâu không?

Dù cậu không biết tớ là ai, nhưng tớ vẫn thích cậu. Chỉ có một ngày, tớ tình cờ nhìn thấy nụ cười của cậu trên sân trường và từ đó, tớ không thể không dõi theo nụ cười đó mỗi ngày.

Sân thể dục, chiều hoàng hôn, tóc bay nhè nhẹ. Cậu đã trở thành một phần quan trọng trong những kỷ niệm về tuổi thanh xuân đẹp nhất của tớ…

Thời gian trôi qua…

Tớ chỉ muốn lưu giữ những kỷ niệm về cậu trong một chiếc hộp. Để khi cuộc sống trở nên mệt mỏi, tớ có thể mở hộp và sống lại những ngày tháng tươi đẹp ấy một lần nữa.

Rồi tớ ra trường…

Mỗi người một lối đi, và tớ đã khép lại những kỷ niệm đẹp của mình…

Thời đại ngày xưa không có mạng xã hội như bây giờ, nên tớ không biết cuộc sống của cậu sau khi ra trường như thế nào. Đôi khi tớ ghé ngang khu vực cậu sống, tớ vẫn hy vọng gặp lại nụ cười xưa, nhưng chưa bao giờ thấy.

Trưởng thành thật sự là một điều buồn. Đặc biệt khi người ta cứ mãi theo đuổi những hình bóng trong quá khứ.

4 năm sau đó, tớ tình cờ gặp lại cậu ở Đà Lạt.

Đà Lạt vào tháng một, cây mai anh đào khoe sắc.

Cậu đã thay đổi nhiều hơn, xinh đẹp hơn, nụ cười sáng hơn. Nhưng có một thứ không thay đổi, đó là tớ vẫn nhìn thấy thanh xuân khi nhìn thấy cậu.

Lần này, tớ đã can đảm hơn. Tớ không còn sợ đối diện với cậu, vì bản thân tớ đã tự tin hơn rất nhiều. Tớ đã tiến tới và bắt chuyện với cậu, giả vờ tình cờ phát hiện rằng từng học chung trường.

Cậu rất ngạc nhiên và thú vị với điều đó.

Chúng mình bắt đầu trở thành bạn bè.

Tớ chỉ là bạn của cậu. Chúng ta nói chuyện, chia sẻ với nhau nhiều điều, nhưng tớ chưa từng dám nói ra tình cảm của mình lúc xưa. Có lần cậu hỏi tớ thật hay đùa: “Cậu thích tớ đúng không?” – Tớ giật mình rồi lắc đầu và trả lời không. Cậu không nói gì, chỉ có một nụ cười nhẹ rồi biến mất trong cơn mưa đầu hè.

Sau đó là những ngày tháng mà tớ đấu tranh giữa việc từ bỏ và “đợi thêm một chút”. Cho đến một ngày, ảnh đại diện của cậu thay đổi, là ảnh của cậu và một người con trai khác. Lòng tớ thắt lại, và tớ trách bản thân rất nhiều.

Tớ chỉ giấu đi tình cảm của mình, không làm gì khác.

Trời lạnh buốt vào một ngày tháng mười hai ở Hà Nội.

Tớ đã quyết định từ bỏ bóng lưng của cậu. Tớ từ bỏ việc theo đuổi cậu, đi bên cạnh cậu. Tớ chỉ giữ lại cho mình một phần kỷ niệm, một khoảng trời xanh trong những ngày thanh xuân nắng đẹp, một khoảng trời tớ nhìn thấy cậu trong đó – và nó vẫn sống mãi trong lòng tớ. Tớ nghĩ rằng, yêu ai không nhất thiết phải nói ra cho người ấy hiểu. Không phải lúc nào cũng cần nói ra mới gọi là yêu. Tớ vẫn sẽ tiếp tục là bạn của cậu, dù trong lòng tớ không dễ chịu. Chỉ là tớ sẽ không nuôi dưỡng thứ tình cảm thầm lặng này lớn hơn nữa.

Và tớ cảm ơn cậu, vì đã là cả thanh xuân của tớ…

Mong rằng cậu sẽ không có những biến động trong tương lai để tớ không buồn vui về những ngày còn lại…

Sau những ngày mệt mỏi và xao lạc, cuối cùng mối quan hệ giữa chúng ta cũng kết thúc, thực sự…

Em nghĩ chuyện mới chỉ xảy ra đến đây. Khi anh và em vẫn cùng nhau đi ăn, đi xem phim hạnh phúc, vui vẻ. Nhưng chỉ vì một hiểu lầm nhỏ, chúng ta cãi nhau, chiến tranh lạnh…

Sau 4 ngày, anh nhắn tin cho em, nói là dừng lại…

Em tự trọng, tự kiêu, tự ái nên không nói gì. “Dừng thì dừng, chẳng cần” – Em đã nghĩ như thế, nhưng rồi nước mắt lại chảy mãi.

Mối quan hệ của chúng ta như thế này suốt gần 1 năm qua. Cãi nhau, chia tay, rồi quay lại. Mỗi lần quay lại cảm thấy yêu thương nhau hơn.

Nhưng lần này khác, anh đã dừng lại…

Em vẫn chờ đợi như mọi lần, chờ anh đến ôm em, xin lỗi em. Nhưng có vẻ như em đã sai…

Em muốn nói nhiều thứ lắm, nhưng lại viết rồi xóa…

Cứ định gửi đi, rồi lại thôi…

Em biết rằng nói ra có thể thay đổi điều gì đó, nhưng chỉ là tạm thời. Những nỗi đau vẫn còn, những câu hỏi chưa có câu trả lời. Mối quan hệ của anh và em như ngọn nến trước gió, leo lét, chỉ chờ ngày tắt tàn…

Và em đã quyết định giữ im lặng.

Một quyết định có thể khiến bản thân em hối hận cả đời.

Một quyết định mà em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm.

Em đã từng nghĩ, khi một người yêu thương đủ nhiều, họ sẽ chủ động làm lành, chủ động xin lỗi. Có lẽ anh không yêu em đủ nhiều để nói trước. Em cũng không đủ dũng cảm để phá vỡ sự im lặng.

Nhưng việc em lặng lẽ rời xa tình yêu này không có gì sai trái. Em vẫn thương anh. Chỉ là em hiểu, mọi cố gắng sẽ không đáng mong chờ…

Em lặng lẽ để tình yêu của mình ở lại những ngày xưa, để hình bóng anh trôi vào quá khứ, và bắt đầu một tình yêu đơn phương với anh – người yêu cũ…

Yêu thầm xuất hiện khi ta dành mọi chú ý cho một ai đó. Nếu người ta không đáp lại tình cảm của mình và ta nhìn thấy họ xa rời, đó chính là bệnh lý mang tên yêu thầm.

Có người từng nói: “Yêu thầm là một căn bệnh khó chữa, như việc đeo bùa ngải suốt thời gian dài. Chúng ta nhận ra mình phải dừng lại ngay từ bây giờ, nhưng mỗi ngày trôi qua, ta lại càng thấy mình đang bị lôi vào”. Yêu thầm không xấu, nhưng không có gì khổ nỗi hơn yêu thầm. Tôi nhớ có một bài hát mà tôi nghe đi nghe lại, nó rất giống tâm trạng của tôi lúc đó, là “Teardrops on my guitar” của Taylor Swift, nói về một cô gái đơn phương với một chàng trai.

Drew nhìn tôi

Tôi giả vờ cười để anh không biết

Thật ra, tôi đã yêu thầm, và tình yêu đó rất đau khổ. Bạn tin không, tôi có thể nói chuyện với hầu hết mọi người con trai một cách vô tư, thoải mái nhất, nhưng khi nhìn thấy anh, tôi không thể nói lên lời. Thậm chí anh phải mất 3 tháng để nhớ tên tôi, nhưng tôi đã biết hầu hết bạn bè và người yêu của anh. Tôi đã đau khổ và dằn vặt, nhưng không hiểu tại sao tôi không cảm thấy mình yêu anh là sai trái. Tôi đang cố gắng để tiến lên, để tình yêu mới đến. Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, trái tim tôi lại đập loạn nhịp. Tôi cẩn thận ẩn nó vào góc tối của tâm hồn, và ngày hôm sau, tôi trở lại là chính mình.

Nhưng không có gì sai trái khi ta vẫn dành tình cảm đơn phương cho người đó. Đơn phương là cách chấp nhận không được đền đáp, cách trân trọng tình yêu, cách tạo cho cuộc sống một màu sắc mới.

Nếu có ai đó yêu thầm, và vẫn mỉm cười khi mình đang yêu đơn phương, hãy khâm phục người đó, vì họ đã có một tình yêu nghiêm túc. Và nếu họ tìm được tình yêu mới, chắc chắn họ sẽ trân trọng từng giây phút ở bên người đó.

Hãy tin rằng, điều quý giá nhất trong cuộc sống là yêu và được yêu. Chúng ta đã yêu hết mình, đã yêu thầm một người mà không cần bất kỳ sự đền đáp nào. Tin rằng, những người trân trọng tình yêu sẽ được cuộc sống đền đáp bằng một tình yêu quý giá tương tự.

Yêu thầm không xấu, nhưng không có tình yêu nào có thể mãnh liệt bằng yêu thầm.

“Cứ bước trên đường dài và lặng yên ngắm nhìn
Cứ thế không cần tìm một bàn tay dịu dàng
Tiếng nói không cần lời để trong trái tim run rẩy
Vì sao phải nói ra mới gọi là yêu?
Tiếng nói không cần lời để trong trái tim ngập ngừng
Vì sao phải giấu đi thật thà?”

Related Posts

HỢP ĐỒNG NHẬP KHẨU

CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAMCó thể bạn quan tâm Luật Đất Đai 2024: Trình tự, thủ tục cho phép chuyển mục đích sử dụng…

Hợp Đồng Dịch Vụ Tư Vấn

Cung cấp thông tin cần thiết trước khi tiến hành Hôm nay, ngày …. tháng … năm ….., tại địa chỉ …………………Có thể bạn quan tâm Mẫu…

Mẫu quyết định tăng lương cho người lao động mới nhất [2023]

Có thể bạn quan tâm Mẫu thông báo chấm dứt hợp đồng lao động năm 2023 do hết hạn dành cho công ty MẪU HỢP ĐỒNG TÌNH…

Mẫu quyết định chỉ định thầu rút gọn

Việc ra quyết định chỉ định thầu rút gọn có căn cứ từ Văn bản hợp nhất 12/VBHN-VPQH 2019 Luật Đấu Thầu. Điều 37 của văn bản…

Mẫu quyết định bổ nhiệm chủ tịch HĐQT

Bạn đang tìm kiếm thông tin về mẫu quyết định bổ nhiệm Chủ Tịch HĐQT? Trong bài viết này, chúng tôi sẽ giới thiệu về cách sử…

Tổng hợp mẫu hợp đồng thuê nhân sự ngoài mới nhất hiện nay

Hợp đồng thuê nhân sự ngoài là một loại hợp đồng mà một bên (thường là doanh nghiệp hoặc tổ chức) thuê một đối tác bên ngoài…